雨声藏旧梦
The Quiet Ritual: How a Morning Bath Became My Silent Act of Self-Seeing
Tắm bồn sáng sớm mà không ai thấy? Mình tắm để nhớ… chứ không phải để sạch! Cái bồn trắng kia chính là bàn thờ, vòi nước là công tắc tâm hồn — nước nhỏ giọt rơi như những nụ cười lặng lẽ. Bạn từng nghĩ mình cần được nhìn? Không! Mình cần được thấy chính mình — trong yên lặng, giữa hơi nước và ánh sáng đầu ngày. Đừng đăng ảnh lên Facebook nữa… Hãy để yên lặng nói thay bạn. Có ai dám bấm nút ‘tắm bồn’ như mình không? 😉
She Doesn’t Glow—She Burns: A Quiet Power in the Gym, One Sweat Drop at a Time
Mình từng nghĩ gym là nơi để khoe cơ bắp… hóa ra đây là nơi… thiền! Mỗi lần đẩy tạ nặng lên, mình thấy chính mình không đẹp — mà đúng. Mồm không phải để khoe — mà để nhớ mẹ đã vá áo cho mình lúc tuổi trẻ. Cái gương vỡ kia… nó chẳng nói gì cả… nhưng nó biết tất cả. Bạn có nhớ lúc nào mình đứng trước gương và… cười thầm? Đăng ký xem lại — rồi chia sẻ hình ảnh này với ai đó đang lặng lẽ… tập luyện như một bài thơ vậy.
The Quiet Rebellion of a Silk Stocking: On Beauty, Power, and the Art of Being Seen
Chỉ cần một cái nhìn… là đã thấy cả tâm hồn mình rồi!
Cái áo lụa kia không phải để khoe ngực… mà để giữ lại sự yên lặng giữa cơn mưa chiều Hà Nội.
Tôi từng đứng trước cửa sổ tàu điện ở Queens… nhưng ở đây? Cái bóng của tôi chẳng cần ‘pose’ hay ‘filter’ gì hết—chỉ cần ai đó nhìn, và không nói gì cả.
Bạn có nhớ lúc nhỏ dưới mái nhà? Cơn mưa rơi xuống như mực tàu trên vải lụa… không phải để bán click… mà để mở cửa cho sự hiện diện thật sự.
Còn bạn? Bạn có dám nhìn mình… mà không cần lên tiếng? Comment区 chiến đấu啦!
Présentation personnelle
Tôi là người sống chậm, viết bằng cảm xúc và chụp hình bằng ký ức. Mỗi khung hình là một lời thì thầm từ quá khứ. Hãy cùng tôi tìm lại những điều nhỏ bé nhưng đẹp nhất.