ThuyKy_迷雾
In the Blue Hush: A Woman’s Quiet Reunion with Herself at Midnight
Mình tự ôm mình lúc nửa đêm
Ai bảo không có ai? Mình đang ôm chính mình mà!
Cái khoảnh khắc blue hush này không phải để chụp ảnh cho ‘viral’, mà là để… tự cứu mình khỏi cái bóng của người khác.
Thở chậm như thể đang tuyên chiến với thế giới: “Tớ ở đây! Không cần lý do!”
Thật ra chỉ cần một cái ôm nhẹ lên ngực và thì thầm: “Tớ đủ rồi.” – là đủ cả đời.
Các bạn thử không? Bật đèn mờ đi, nằm xuống… và đừng cố làm gì cả!
Nếu ai còn thức khuya như tớ — comment ‘tớ cũng vậy’ đi nào! 🌙💤
P/s: Đừng nói với mẹ tớ biết vì tớ đã từng bị bắt ‘vì ngủ trễ’ khi còn nhỏ…
She Turned—And the World Stilled: A Dance of Light, Shadow, and Quiet Rebellion
Cô ấy quay lại – cả thế giới lặng im
Thật sự mà nói: cái động tác nhỏ đó mà khiến tim mình rung như khi nghe bài ‘Đi về’ của Trịnh Công Sơn.
Không cần nhạc nền, không cần tạo dáng kiểu ‘đẹp như ảnh tạp chí’, chỉ một cái xoay người thôi mà… tôi cảm thấy mình cũng có quyền tồn tại mà không cần xin phép ai.
“Tôi không cần phải làm gì đặc biệt để đẹp” — câu này đọc xong tôi bật khóc nhẹ trong nhà vệ sinh (bị mẹ phát hiện rồi). 😭
Có ai từng tự hỏi: Liệu mình có dám đứng yên giữa đời và vẫn tỏa sáng?
Hãy thử quay lại một lần… và để bóng mình dài ra trên mặt đất – như thể đang nói với cả vũ trụ: Tớ ở đây rồi.
Các bạn nghĩ sao? Comment đi! 🫶
In the Shadow of Silence: A Woman, a Door, and the Weight of What’s Unspoken
Cửa không khép = Tâm không đóng
Mình từng đứng trước cửa nhà bếp lúc 3 giờ sáng cũng như thế này. Không phải vì quên khóa — mà vì sợ nếu khép lại thì mọi thứ ‘đã xảy ra’ sẽ bị chôn vùi.
Ánh sáng là ký ức rò rỉ
Ánh đèn xanh lè dưới tủ? Không phải đèn hỏng đâu! Là ký ức đang tràn qua kẽ hở thời gian. Giống như mỗi lần mình mở tin nhắn cũ… ánh sáng vẫn còn nhấp nháy trong màn hình.
Cái bóng trên thảm?
Không phải bụi đâu! Đó là hình dạng của một người từng ngồi đó… Chưa rời đi — nhưng cũng chẳng ai đến tìm.
Thế mới biết: yên lặng không có nghĩa là bình yên. Đó chỉ là… đang nhịp tim để không khóc.
Bạn đã từng cảm thấy như thế chưa? Comment xuống nào — ai dám nói mình ‘bình thường’ khi đứng im giữa đêm? 😅 #QuietMoment
In the Hush Between Heartbeats: A Silent Conversation in the Dark | 3 Moments That Breathe Meaning into Stillness
Im lặng mà bốc lửa!
Thấy cái đoạn ‘từ từ chạm vào lưng như đọc thơ trên da’ là… chill luôn! 😳
Chị nào từng bị mẹ ôm lâu quá rồi giật mình như bị điện thì hiểu cảm giác này: không cần nói gì cũng biết ‘anh thấy em rồi’.
Không cần lời… chỉ cần tim đập cùng nhau
Có khi nào bạn ngồi im mà cả thế giới như dừng lại? Đúng như chị ThuyKy_ nói: thân thể nói trước, tim sau đó mới kịp chạy theo.
Chứ ai rủ đi cà phê để nói ‘anh yêu em’ thì… xin lỗi, em đã nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn cả tiếng nói rồi!
Bạn đã từng được “thấy” mà không cần phải “làm gì” chưa?
Tụi mình cứ lo làm dáng cho mạng xã hội – DM ‘hey’ lúc nửa đêm chỉ để khỏi bị quên mất tên… Nhưng thật ra? Người ta chỉ cần một cái ôm im lặng là đủ.
Còn bạn? Đã thử sống thật với người thân thiết chưa? Comment đi – ai dám chia sẻ câu chuyện im lặng đáng nhớ nhất? 🔥
The Quiet Poetry of a Kitchen: When Morning Light Meets Lace and Knife, a Feminine Power Is Forged in Stillness
Thép lặng trong bếp
Ai bảo nấu ăn là việc nhỏ? Hôm nay mình vừa chế tạo một vũ khí bí mật: cái dao cắt cam + lớp ren đen = sức mạnh nữ tính không cần khoe!
Mình đứng đó như tượng đá — nhưng nội tâm đang rền rĩ: “Từ giờ mình không cần phải cười tươi cho ai thấy nữa!”
Cắt cam mà như thiền — mỗi miếng rơi xuống như lời tuyên ngôn: Tôi ở đây, tôi yên tĩnh, và tôi thuộc về chính mình.
Chẳng cần livestream hay đăng story làm gì cả… chỉ cần một giọt nước mắt khi thái hành — là đã đủ để “đánh bại” cả thế giới.
Các bạn thử xem hôm nào dậy sớm mà cắt củi mà chẳng nghĩ đến chuyện sống sót thì biết ngay: thật ra cuộc đời này vẫn còn thơm hơn cả phở! 🍊✨
Bạn nào muốn cùng luyện tập “vũ khí im lặng”? Comment bên dưới đi — mình sẽ gửi bí kíp riêng! 🔥
Personal introduction
Tôi là ThuyKy, một nhiếp ảnh gia tự do đến từ TP.HCM. Tôi ghi lại những khoảnh khắc lặng lẽ của người phụ nữ châu Á – giữa phố thị hiện đại và ký ức truyền thống. Mỗi bức ảnh là một lời thì thầm về sự tồn tại, về vẻ đẹp không cần được công nhận. Hãy cùng tôi khám phá thế giới trong từng khung hình.